This is default featured slide 1 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 2 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 3 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 4 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 5 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

Thứ Hai, 23 tháng 3, 2015

Bài học Marketing đáng kinh ngạc từ một người ăn mày trên phố

Tôi xách túi đồ nhãn hiệu Levi’s ra khỏi Plaza rồi đứng lại ở cửa chờ bạn. Một tay ăn mày chuyên nghiệp phát hiện ra tôi, sán tới đứng trước mặt. 

- Xin anh… cho tôi ít tiền đi! - Tôi đứng đó chả có việc gì nên tiện tay vứt cho hắn đồng tiền xu, rồi bắt chuyện cùng nhau.
Ăn mày rất thích kể lể.
- Tôi chỉ ăn mày quanh khu mua sắm này thôi, anh biết không? Tôi chỉ liếc một phát là thấy anh ngay. Đi mua Levi’s ở Plaza chắc chắn nhiều tiền…
- Hả? Ông cũng hiểu đời phết nhỉ! - Tôi ngạc nhiên.
- Làm ăn mày, cũng phải ăn mày cho nó có khoa học. - Ông ta bắt đầu mở máy.
Tôi ngẫm nghĩ một lát, thấy thú vị bèn hỏi:
- Thế nào là ăn mày một cách khoa học?
Tôi nhìn kỹ ông ta, đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, tay gầy giơ xương, nhưng lại sạch sẽ.

Ông ta giảng giải:
- Ai chẳng sợ và ghét ăn mày, nhưng tôi tin anh không ghét tôi, tôi đoán chắc điều đó. Đấy là điểm tôi khác biệt với những thằng ăn mày khác.
Tôi gật đầu đồng ý, đúng là tôi không ghét ông ta, nên tôi đang nói chuyện với ông ta đấy thôi.
- Tôi biết phân tích SWOT, những ưu thế, bất lợi, những cơ hội và nguy cơ. Đối mặt với những thằng ăn mày là đối thủ cạnh tranh của tôi, ưu thế (Strengths) của tôi là tôi không làm người ta phản cảm, lánh sợ. Cơ hội (Opportunities) và nguy cơ (Threats) thì chỉ là những yếu tố điều kiện bên ngoài thuộc về hoàn cảnh, có thể là dân số ở đây đông hay vắng, thành phố có quyết định chỉnh trang đô thị, dẹp hè phố chăng…
- …....?
- Tôi đã từng tính toán rất cụ tỉ (cụ thể và tỉ mỉ) rằng, khu vực thương mại này người qua lại đông, mỗi ngày khoảng mười nghìn người, nghèo thì nhiều lắm, nhưng người giàu còn nhiều hơn. Trên phương diện lý luận thì giả như mỗi ngày tôi xin được mỗi người một đồng xu một nghìn đồng, thì mỗi tháng thu nhập của tôi đã được ba trăm triệu đồng . Nhưng thực tế thì đâu phải ai cũng cho ăn mày tiền, mà một ngày làm sao tôi đi xin được mười nghìn lượt người. Vì thế, tôi phải phân tích, ai là khách hàng mục tiêu của tôi, đâu là khách hàng tiềm năng của tôi.
Ông ta lấy giọng nói tiếp:
- Ở khu Plaza này thì khách hàng mục tiêu của tôi chiếm khoảng 30% số lượng người mua sắm, tỉ lệ thành công khoảng 70%. Lượng khách hàng tiềm năng chiếm khoảng 20%, tỉ lệ thành công trên đối tượng này khoảng 50%. Còn lại 50% số người, tôi chọn cách là bỏ qua họ, bởi tôi không có đủ thời gian để tìm vận may của mình với họ, tức là xin tiền họ.
- Thế ông định nghĩa thế nào về khách hàng của ông? - Tôi căn vặn.
- Trước tiên, khách hàng mục tiêu nhé. Thì những nam thanh niên trẻ như anh đấy, có thu nhập, nên tiêu tiền không lưỡng lự. Ngoài ra các đôi tình nhân cũng nằm trong đối tượng khách hàng mục tiêu của tôi, họ không thể mất mặt trước bạn khác phái, vì thế đành phải ra tay hào phóng. Rồi tôi chọn các cô gái xinh đẹp đi một mình là khách hàng tiềm năng, bởi họ rất sợ bị lẽo đẽo theo, chắc chắn họ chọn cách bỏ tiền ra cho rảnh nợ. Hai đối tượng này đều thuộc tầm tuổi 20-30. Nếu tuổi khách hàng nhỏ quá, họ không có thu nhập, mà tuổi già hơn, thì họ có thể đã có gia đình, tiền bạc bị vợ cầm hết rồi. Những ông chồng đó biết đâu có khi đang âm thầm tiếc hận rằng không thể ngửa tay ra xin tiền của tôi ấy chứ!
- Thế thì mỗi ngày ông xin được bao nhiêu tiền?
- Thứ hai đến thứ sáu, sẽ kém một chút, khoảng hai trăm nghìn. Cuối tuần thậm chí có thể 4-500 nghìn.
- Hả? Nhiều vậy sao?
Thấy tôi nghi ngờ, ông ta tính cho tôi thấy:
- Tôi cũng khác gì anh, tôi cũng làm việc tám giờ vàng ngọc. Buổi sáng từ 11h đến tối 7h, cuối tuần vẫn đi làm như thường. Mỗi lần ăn mày một người tôi mất khoảng 5 giây, trừ đi thời gian tôi đi lại, di chuyển giữa các mục tiêu, thường một phút tôi xin được một lần được một đồng xu 1 nghìn, 8 tiếng tôi xin được 480 đồng một nghìn, rồi tính với tỉ lệ thành công 60% [(70%+50%)÷2] thì tôi được khoảng 300 nghìn.
Chiến lược ăn mày của tôi là dứt khoát không đeo bám khách chạy dọc phố. Nếu xin mà họ không cho, tôi dứt khoát không bám theo họ. Bởi nếu họ cho tiền thì đã cho ngay rồi, nếu họ cho vì bị đeo bám lâu, thì tỉ lệ thành công cũng nhỏ. Tôi không thể mang thời gian ăn mày có giới hạn của tôi để đi lãng phí trên những người khách này, trong khi tôi có thể xoay ngay sang mục tiêu bên cạnh.
Trời, tay ăn mày này có đầu óc quá đi, phân tích như thể giám đốc kinh doanh hoặc giám đốc tiếp thị vậy.
- Ông nói tiếp đi! - Tôi hào hứng.
- Có người bảo ăn mày có số may hay xui, tôi không nghĩ thế. Lấy ví dụ cho anh nhé, nếu có một thanh niên đẹp trai và một phụ nữ xinh đẹp đứng trước cửa shop đồ lót, thì anh sẽ chọn ai để ăn mày?
Tôi ngẫm nghĩ rồi bảo, tôi không biết.

- Anh nên đi đến xin tiền anh thanh niên kia. Vì đứng bên anh ta là một phụ nữ đẹp, anh ta chẳng lẽ lại không cho ăn mày tiền. Nhưng nếu anh đi xin cô gái đẹp, cô ta sẽ giả vờ là ghê sợ anh rồi lánh xa anh.
Thôi cho anh một ví dụ nữa: Hôm nọ đứng ở cửa siêu thị BigC có một cô gái trẻ tay cầm túi đồ vừa mua từ siêu thị, một đôi nam nữ yêu nhau đang đứng ăn kem, và một anh chàng đóng bộ công chức chỉnh tề, tay xách túi đựng máy tính xách tay. Tôi chỉ nhìn họ ba giây, sẽ không ngần ngừ bước thẳng tới mặt cô gái trẻ xin tiền, cô gái cho tôi hẳn hai đồng xu, nhưng ngạc nhiên hỏi tôi tại sao chỉ xin tiền có mỗi cô ta. Tôi trả lời rằng, cái đôi tình nhân kia đang ăn, họ không tiện rút ví ra cho tiền, anh kia trông có vẻ lắm tiền, trông như sếp nhưng vì thế trên người họ thường không có sẵn tiền lẻ. Còn cô vừa mua sắm ở siêu thị ra, cô tất còn ít tiền thừa, tiền lẻ.
Chí lý, tôi càng nghe tay ăn mày nói càng tỉnh cả người ra.
- Cho nên tôi bảo rồi, tri thức quyết định tất cả!
Tôi nghe sếp tôi nói bao lần câu này, nhưng đây là lần đầu tôi nghe một thằng ăn mày nói câu này.
- Ăn mày cũng phải mang tri thức ra mà ăn mày. Chứ ngày ngày nằm ệch ra ở xó chợ, cầu thang lên đường vượt giao lộ, xin ai cho được tiền? Những người đi qua giao lộ, chạy qua cổng chợ đều vội vàng hoặc cồng kềnh, ai ra đấy mà chơi bao giờ, ra đấy xin chỉ mệt người. Phải trang bị tri thức cho chính mình, học kiến thức mới làm người ta thông minh lên, những người thông minh sẽ không bao giờ ngừng học hỏi kiến thức mới. Thế kỷ 21 rồi, bây giờ người ta cần gì, có phải là cần nhân tài không?
Có lần, có một người cho tôi hẳn 50 nghìn, nhờ tôi đứng dưới cửa sổ gào: "Hồng ơi, anh yêu em", gào 100 lần. Tôi tính ra gọi một tiếng mất 5 giây, thời gian cũng tương tự như tôi đi ăn mày một lần, nhưng lợi nhuận đạt được chỉ 500 đồng, còn kém đi ăn mày, thế là tôi từ chối.
Ở đây, nói chung một tay ăn mày một tháng có thể đi xin được một nghìn hoặc tám trăm lần. Người nào may mắn thì cùng lắm đi xin được khoảng hai nghìn lần. Dân số ở đây khoảng ba triệu, ăn mày độ chục anh, tức là tôi cứ khoảng mười nghìn người dân mới ăn mày một người. Như thế thu nhập của tôi ổn định, về cơ bản là cho dù kinh tế thế giới đi lên hay đi xuống, tình hình xin tiền của tôi vẫn ổn định, không biến động nhiều.
Trời, tôi phục tay ăn mày này quá!
- Tôi thường nói tôi là một thằng ăn mày vui vẻ. Những thằng ăn mày khác thường vui vì xin được nhiều tiền. Tôi thường bảo chúng nó là, chúng mày nhầm rồi. Vì vui vẻ thì mới xin được nhiều tiền chứ.
Quá chuẩn!
- Ăn mày là nghề nghiệp của tôi, phải hiểu được niềm vui do công việc của mình mang lại. Lúc trời mưa ít người ra phố, những thằng ăn mày khác đều ủ rũ oán trách hoặc ngủ. Đừng nên như thế, hãy tranh thủ mà cảm nhận vẻ đẹp của thành phố. Tối về tôi dắt vợ và con đi chơi ngắm trời đêm, nhà ba người nói cười vui vẻ, có lúc đi đường gặp đồng nghiệp, tôi có khi cũng vứt cho họ một đồng xu, để thấy họ vui vẻ đi, nhìn họ như nhìn thấy chính mình.
- Ối ông cũng có vợ con?
- Vợ tôi ở nhà làm bà nội trợ, con tôi đi học. Tôi vay tiền ngân hàng mua một căn nhà nhỏ ở ngoại thành, trả nợ dần trong mười năm, vẫn còn sáu năm nữa mới trả hết. Tôi phải nỗ lực kiếm tiền, con tôi còn phải học lên đại học, tôi sẽ cho nó học Quản trị kinh doanh, Marketing, để con tôi có thể trở thành một thằng ăn mày xuất sắc hơn bố nó.
Tôi buột miệng:
- Ông ơi, ông có thu nhận tôi làm đệ tử không?

Thứ Tư, 11 tháng 3, 2015

Hà Nội, trời vẫn mưa 23h47' 11/03/2015

Anh chẳng biết phải làm gì, anh chẳng biết phải nói gì cho phải.
Đàn ông giấu cảm xúc của mình sau những ly rượu. Họ giữ những cảm xúc của mình ở bên trong và không thể hiện ra ngoài dù muốn dù không. Giờ anh thêm hiểu vì sao thường thì đàn ông uống rượu và hút thuốc. Một phần nào đấy, để giấu đi những cảm xúc của mình.
Hôm nay em bảo em không cần anh, em không cần nữa. Ngày thứ bảy vừa rồi cũng vậy, em biết không, em nói gì anh cũng sẽ đều nghe theo đấy, anh không đủ thông minh để hiểu ngược lại vấn đề mà em nói đâu. Anh vô dụng, không thể hiểu nổi em.Anh càng vô dụng khi không thể hiểu nổi anh.
Em bảo em đi chơi với C, anh không có phản ứng gì sao? Anh đọc được, anh chỉ like thôi, ý bảo là biết rồi nhé, cứ liệu hồn. Anh vẫn tự cho mình là cao thượng, anh sẽ chẳng ghen đâu, anh tin tưởng em mà, nó chỉ là bạn của em thôi mà. Vậy mà sao đi cafe anh chẳng tài nào rủ nó đi cùng trong đám bạn, mặc dù kéo nó vào đám đấy hợp lý vô cùng, bọn nó thấy anh đi 1 mình, câu đầu tiên bao giờ cũng là hỏi em đâu. Nói chuyện được 1 lúc, bọn nó sẽ hỏi tới C vì trong đám, nó là 1 trong những người bạn, từ trước lúc chúng ta bên nhau; nhưng thấy nó hay đi với em, bảo anh không ghen, không khó chịu là nói dối. Nhưng anh chẳng tài nào thể hiện được cảm xúc của mình cả. Nhưng anh chắc chắn tin tưởng vợ tuyệt đối.

Em nói em không cần anh. Anh sẽ tin là thật đấy. Anh sẽ làm theo đấy. Mấy ngày nay anh đi đâu? Ạnh ở nhà chứ đi đâu. Cũng chẳng còn tập luyện, nó cứ trống trải trong lòng sao đó, em nói anh không buồn ư? anh không cần em ư? em bảo gia đình em còn nhận ra rằng chúng ta cãi nhau mà em còn không cần phải nói gì ư? Gia đình anh cũng vậy em à, mẹ vẫn nhận ra điều bất thường, đến Mơ còn nhận ra được nét buồn, nét kỳ lạ trong những hành xử mà anh vẫn cố gắng hành xử 1 cách bình thường nhất như những ngày bình thường, đến bố- gần như không bao giờ can thiệp vào chuyện thế sự, cũng hỏi thăm :(  Anh không biết anh phải làm gì cho đúng nữa.
Bên nhau 24/24 mới là tình yêu sao em?Anh phải làm gì đây, khi công việc, mọi thứ cứ cuốn lấy, đến tận hôm qua ngồi nói chuyện với mẹ còn là về chuyện cưới xin của 2 đứa mình, chuyện 2 đứa sẽ sống sau hôn nhân ra sao, sẽ sống thế nào, còn quan trọng hơn cả chuyện cưới xin ý. Anh chỉ sợ em khổ thôi. Nhưng anh chẳng biết như bây giờ hay sau này, cái nào sẽ khiến em khổ hơn mất :(
Rút cục anh phải làm gì cho đúng đây?
Anh sợ, anh rất sợ, cuộc sống sau hôn nhân, những lần em giận dỗi vô cơ, anh rất sợ khi mà mọi cứ chỉ em đều quan sát...anh đặc biệt sợ hơn nữa, chúng ta sẽ cãi nhau vì những chuyện cơm áo, gạo tiền; những chuyện mà chắc chắn sẽ xảy ra, anh sợ bây giờ, những chuyện nhỏ mà chúng ta còn cãi nhau thì sau này sẽ ra sao, nhiều chuyện nhỏ ở gia đình cũng sẽ thành chuyện lớn, rồi những chuyện lớn thì sao? Anh thì vốn vô tâm, bất tài. Anh muốn trau dồi bản thân mình hơn nữa, rèn dũa mình nhiều hơn nữa, để em, để con sau này sẽ không phải khổ. Nhưng bao nhiêu là đủ, thế nào là đủ???
Thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn.
Sao để thuận được đây, khi mà những lăn lộn ngoài xã hội anh không còn được là chính anh, anh không biết cách phải va vấp ngoài trường đời như thế nào khi vợ luôn muốn bên cạnh. Nhiều khi anh ước gì được làm ngược lại, em luôn bận còn anh nghỉ việc ở nhà, để anh luôn được rủ vợ đi chơi...Ước gì anh không suy nghĩ quá nhiều về cái gánh ở trên vai, ước gì anh có thể nói ra được những tâm tư của mình thay vì gửi nó vào những con chữ vô hồn.
Anh cũng không hiểu tại sao anh luôn muốn vợ nói ra tâm ý của mình, nhưng anh lại muốn vợ dùng sự nhạy cảm phụ nữ của mình để hiểu cho anh, để hiểu cho cái tính cách quái gở của anh. Để rồi lại vu vơ nghĩ rằng, giải thoát cho vợ khỏi một thằng hâm như anh, có khi đó lại là điều tốt cho vợ, nhưng sao anh lại cứ muốn níu kéo vợ vậy? Đi gặp bạn bè, anh vẫn nói về đám cưới của chúng ta vào thời điểm tháng chín âm, chiếc nhẫn đó,anh vẫn đeo ở bên. Anh vẫn tránh tiếp xúc với những đồng nghiệp nữ, và cả trong cuộc sống. Anh buồn chán, anh chỉ về nhà, ở 1 mình. Cứ giấu kín cảm xúc của mình vậy có ổn không em nhỉ? Nhiều lúc anh cũng muốn giống như em, có thể khóc 1 trận cho thỏa, cho vơi đi nỗi sầu. Sao anh cứ lặng im và trống rỗng trong lòng quá vậy.
Tình yêu màu nắng
<~~ không có gì đâu, tự nhiên nó hiện lên trong đầu thôi !
Hà Nội, trời vẫn mưa 23h47' 11/03/2015

Thứ Ba, 10 tháng 3, 2015

Những Người Bằng Tuổi Yêu Nhau

Anh là đứa trẻ to xác còn em là đứa con gái trẻ con, ương bướng, bằng tuổi nhau chúng ta còn quá trẻ để biết về tương lai, để tự quyết định cuộc đời mình...


Có khi em nhìn anh lặng người đi, ngắm nhìn từng nét trên khuôn mặt của anh, khuôn mặt cũng chẳng đẹp trai gì, người con trai em yêu chỉ cần hiền lành và có nụ cười ấm áp là đủ, em thích nhìn anh lúc anh ngủ, lúc đó anh hiền lắm, ngăm nhìn anh và mỉm cười, rồi chợt giọt nước mắt nhẹ rơi trên khóe mắt, vì em sợ một ngày nào đấy em lại lặng lẽ rời xa anh, để anh lại một mình, em sẽ không được ngắm nhìn anh trưởng thành, cùng nhau sẻ chia những vui buồn trong khoảng đời tuổi trẻ đầy thử thách...
Ngay từ ngày đầu gặp gỡ em chẳng quan tâm anh là ai, trước đây anh như thế nào, em cũng chẳng tìm hiểu về anh nhiều, em để con tim mình tự cảm nhận, tự nó sẽ biết tìm cho mình một trái tim đồng điệu để yêu thương. Em cũng chỉ nghĩ mình chỉ thích nhau thôi, trẻ mà, thích nhau, chơi với nhau để không phải cô đơn khi lũ bạn đều có người yêu cả... Nhưng tình yêu là một điều không ai có thể nắm bắt được, nó đến và đi không lường trước, vì vậy dù em có tự dặn mình chẳng được yêu anh nhưng rồi trái tim em lại chẳng muốn rời xa anh, chỉ muốn được mãi nhỏ bé trong vòng tay của anh, vòng tay anh đủ rộng để ôm trọn em vào lòng, đặt em vào một góc an toàn nhất quả đất, ở đó không ai có thể làm em bị thương được...
Chúng ta còn quá trẻ, còn chưa tự quyết định được cuộc sống của mình, còn nhìn cuộc đời bằng đôi mắt màu hồng lắm, còn chưa biết giữ và dễ buông tay. Trẻ mà cứ nghĩ mình còn nhiều thời gian nên cứ khó khăn là dễ dàng buông tay lắm. Bằng tuổi nhau, em lớn hơn anh về suy nghĩ, em là con gái mà. Đôi khi nhìn lũ bạn lần lượt lên xe hoa lấy chồng em cũng chạnh lòng, nếu yêu anh thì sẽ thế nào, đến bao giờ em mới được làm cô dâu, và chú rể của em đến bao giờ mới trưởng thành đây.
Nhưng dù ngày mai có thế nào, em cũng hứa với anh, em sẽ yêu anh bằng một tình yêu trọn vẹn nhất. Anh cũng thế, em yêu anh vì những điều trái tim em cảm nhận được, vì vậy em mong dù sau này anh có trưởng thành ra sao, có những thay đổi gì thì anh cũng hãy giữ mãi những điều em yêu nhé. Hứa với nhau sẽ không bao giờ từ bỏ, dù sẽ có những lúc chán nản, chạnh lòng, mệt mỏi nhưng chúng ta sẽ cùng nhìn về phía trước để bước tiếp, em sẽ đi theo cuộc đời của anh, ngắm nhìn anh lớn lên từng ngày, được không anh?
Hãy luôn chạy đến bên em và ôm chặt lấy em mỗi khi em mệt mỏi nhé, có anh bên em mọi chuyện sẽ đều ổn.
"I am run-run-running to you
And I'll keep you safe forever
Through the tears, trough the love and all the nights we share
I am run-run-running to you
And I'll keep you safe forever
Don't you know my love, don't you know two hearts can beat as one?"

(ST)


Chủ Nhật, 8 tháng 3, 2015

Không Có Trải Nghiệm, Tuổi Trẻ Không Đáng Một Xu

Đây là bài viết của một cô gái mới chỉ 24 tuổi đang được rất nhiều người dùng mạng chia sẻ. 
Tuổi trẻ không chỉ có nghĩa là trẻ tuổi, mà còn có nghĩa là năm tháng tươi đẹp nhất cuộc đời. Ở cái tuổi ấy, trong ba thứ: sức khỏe, thời gian và tiền bạc, chúng ta chỉ thiếu tiền thôi, còn thời gian và sức khỏe thì luôn đong đầy.

 Năm tháng qua đi khi về già ta sẽ nhận thấy tiền bạc hóa ra là thứ ít quan trọng nhất trong ba thứ trên. Nghĩa là tuổi trẻ là giai đoạn quý giá nhất đời người vì sỡ hữu trọn vẹn hai món quà lớn nhất của cuộc sống là sức khỏe và thời gian.
 Ta vốn được nghe nhiều người nói đến điều này rồi, nhưng hỡi ôi, sao chúng ta vẫn đang để cho tuổi trẻ của mình trôi qua một cách hời hợt và vô nghĩa đến thế? Với trí óc hạn hẹp được định hướng, phần lớn tuổi trẻ hiện tại của chúng ta vẫn cho rằng tiền bạc, hơn hết, mới là thứ quan trọng nhất, cần thiết nhất là đáng lưu tâm nhất. Và rồi ta vô tình lãng quên hai món quà quý giá nhất đời, thời gian và sức khỏe. Thật ngu ngốc, thật đáng trách nhưng cũng thật đáng thương làm sao.
 Tại sao lại như thế? Tuổi trẻ của chúng ta dường như đang ngủ quá say và quá lâu không chịu thức dậy để tận dụng hai món quà quý giá nhất? Đó là lãng phí, là ngu ngốc, hay cả hai? 
Trong bài viết trước tôi có gợi một nguyên nhân nho nhỏ, chính xác hơn là một sự đổ lỗi, cho các bậc phụ huynh, rằng chính họ là nguyên nhân góp phần tạo nên sự thụ động, ù lì nơi thế hệ trẻ, làm mất đi khả năng tự lập của chúng ta bằng thứ tình yêu bao la vô bờ bến. Thật ra, thoạt nghe thì những điều đó có vẻ hợp lý, nhưng dù hợp lý đến thế nào cũng vẫn không đủ, không đủ vì đó là chỉ cách để đổ lỗi, để biện minh mà thôi. Tuổi trẻ của chúng ta chỉ nên nhìn nhận nguyên do đó cho biết để mà tương lai bớt bao bọc con cái mình như thế
Còn thứ chúng ta thật sự cần, không phải là đổ lỗi, tất nhiên, cũng không phải là ngậm ngùi bực tức rồi để đó. Thứ mà thế hệ trẻ thật sự cần, là hành động, hành động để đập tan những gì ta chưa hài lòng, hành động để xây dựng nên một thế giới tốt đẹp hơn, cho mọi người hay đơn giản là cho chính mình. 

Điều này thật sự không khó, nhưng sao mọi người cứ tránh né và nêu hoài những lý do cũ rích mốc meo? Phải chăng lại tại vì ta đã ngủ quá lâu để có thể sẵn sàng thức dậy? Một giảng viên của tôi từng nói “Thật ngạc nhiên khi quá nhiều người sống như thể họ có một cuộc đời khác đang cất trong ngăn tủ vậy”. Câu này nếu viết cho tuổi trẻ có thể thành 'Thật ngạc nhiên khi quá nhiều bạn trẻ sống như thể họ còn có một tuổi trẻ khác cất trong ngăn bàn'. Bạn biết đấy, đồ ăn để lâu không ăn sẽ bị hư, quần áo để lâu không xài sẽ bị lỗi mốt, đồ điện lâu không xài có thể bị chập điện. Riêng tuổi trẻ, nếu bạn cứ để đó mà không xài, không tận dụng, tôi e là nó sẽ không hư, không lỗi mốt, không chập điện nhưng nó sẽ biến mất mãi mãi, không một dấu vết và rồi cả phần đời còn lại bạn sẽ phải sống trong nuối tiếc ngập tràn mà thôi. Viễn cảnh đó, thật tôi không dám tưởng tượng thêm nữa. 
Hai mươi năm sau lúc này, bạn sẽ thấy thất vọng vì những điều mình không làm hơn vì những điều mình đã làm. Vậy nên hãy tháo nút dây. Hãy cho thuyền rời khỏi bến cảng an toàn. Hãy căng buồm đón gió. Tìm tòi. Ước mơ. Khám phá.” - Mark Twain 
Tạm thôi không so sánh về tuổi trẻ Việt Nam và thế giới. Bỏ qua luôn không nhắc đến khả năng tự lập, tư duy, chính kiến, sáng tạo, mối quan tâm và thành tựu của tuổi trẻ Việt Nam và thế giới. Tự bản thân mỗi người trẻ đều có thể hiểu và đánh giá. 
Vậy thì, chắc chắn sẽ có người hỏi, câu hỏi muôn đời: thế thì phải làm sao? Tuổi trẻ phải làm gì để thay đổi, để khác biệt, để mang lại ý nghĩa đúng với trọng trách nó được giao phó? 
Câu trả lời đơn giản làm sao, hãy tận dụng tốt nhất hai món quà lớn mà cuộc sống dành riêng cho tuổi trẻ chúng ta: Thời gian và sức khỏe. Hãy dùng nó để nhào vào đời, để quyện vào cuộc sống, để trải nghiệm mọi thứ khi còn có thể. Vâng, là trải nghiệm. 
Đó chính là điều quan trọng nhất tôi muốn nói đến ngày hôm nay. Đó là điều tối cần thiết tạo nên một thế hệ trẻ khác biệt. Đó cũng là điều tuyệt vời nhất mà mọi người đều có thể làm dù đang ở vạch xuất phát nào trong cuộc sống. Dù bạn giàu hay nghèo, công việc tốt hay không tốt, bạn đẹp hay xấu, bạn cá tính hay mực tính… bất kể bạn thế nào, bạn đều có thể bắt đầu trải nghiệm cuộc sống này, biến nó trở nên ý nghĩa, và chính nó sẽ khiến bạn trở nên khác biệt hơn bao giờ hết. 
Bởi vì, bạn có thể không tin, nhưng tuổi trẻ mà không có trải nghiệm, là tuổi trẻ vứt đi. Giống như một cuốn sách không có nội dung, một bài hát không có giai điệu, một khu rừng không có chim thú cỏ cây, một đời người không có tuổi trẻ… Tất cả đều rất vô nghĩa. 
Chính trải nghiệm, chứ không phải thứ gì khác, là thứ làm nên con người bạn. Tôi đang nói con người thật sự bên trong bạn ấy, không phải gia cảnh, xuất thân, đồ trang trí trên người, bằng cấp học vị hay gì cả. Con người thật sự của bạn, muốn biết nó như thế nào, muốn tìm kiếm nó, thật không cách gì ngoài việc bạn  phải bước vào đời, trải nghiệm, trộn bản thân mình vào cuộc sống, rồi cảm nhận, rồi đúc kết và rồi cuối cùng là phát huy hết sức những gì mình đã học được trong quá trình đó. Giá trị của những trải nghiệm chính là giá trị con người bạn Tôi hay nhắc đi nhắc lại câu nói này trong các bài viết của mình như một sự tâm niệm, hi vọng các bạn cũng có thể học được gì đó từ chúng. 
Câu nói về giá trị bản thân trong sách 7 thói quen 'Nếu như tôi có những thứ giúp chứng minh tôi là ai, thì khi những thứ đó mất đi, tôi là ai?'. Chúng ta thường hay tìm kiếm những thứ bên ngoài để chứng minh bản thân mình, quần áo, điện thoại, hàng hiệu, xe cộ, nhà cửa, công việc, gia thế… Tất cả những thứ này là những vật chứng hoàn hảo nói về một con người ở thì hiện tại này. Nhưng tất cả chúng, lại là những thứ có thể mất đi. Bạn dùng chúng để chứng tỏ mình, bạn có dám đảm bảo chúng sẽ tồn tại mãi mãi không? Một công việc tốt, một tình yêu đẹp, một gia đình hạnh phúc, một căn nhà tiện nghi… Tất cả chúng đều có thể biến mất. Và khi đó, bạn là ai?

 Đấy là vấn đề của vật chất. Còn riêng với trải nghiệm ư, hãy yên tâm rằng chúng là của bạn, luôn là của bạn,  mãi mãi là của bạn, bên trong bạn, chúng sẽ không bao giờ mất đi. Hãy dùng những trải nghiệm để chứng tỏ giá trị bản thân và rồi bạn sẽ nhận ra bản thân mình thật đặc biệt và quý giá, hơn hết mọi những vật phẩm trang trí bên ngoài. 
Hãy luôn tâm niệm rằng, cuộc sống, thực chất là một cuộc trải nghiệm lớn, mà trong đó bạn phải đi tìm những mảnh ghép là những trải nghiệm nhỏ để từ đó ghép nên cuộc đời mình. Khi tâm niệm cuộc đời chỉ là cuộc trải nghiệm, bạn sẽ không quá áp lực nên mọi sự lựa chọn của mình trong cuộc đời. 
Đó là cuộc chơi, không ai thắng và cũng không ai thua cả, vì suy cho cùng, ai rồi cũng đến lúc phải giã từ cuộc sống, nhưng người may mắn hơn, là người sống được nhiều hơn những người khác, sống nhiều hơn, không có nghĩa là sống lâu hơn nhưng là sống được nhiều khoảnh khắc hơn trong đời, như Jean Jacques Rousseau nói: “Người sống nhiều nhất không phải người sống lâu năm nhất mà là người có nhiều trải nghiệm phong phú nhất.” Mục tiêu của thế hệ trẻ, có lẽ nên thay đổi ngay việc sống sung sướng hơn, sống tốt hơn, sống lâu hơn, thành 'sống nhiều hơn', thế là đủ. Nhưng làm thế nào để sống nhiều hơn? Cách duy nhất là hãy biến từng phút giây có thể đều trở nên ý nghĩa và giải pháp là hãy không ngừng đặt bản thân vào tâm thế sẵn sàng trải nghiệm mọi thứ xảy ra xung quanh mình, đừng ngại ngùng, đừng lười biếng, đừng sợ hãi. Còn làm thế nào để trải nghiệm cuộc sống ư? Hãy thay suy nghĩ bằng hành động, thay lời nói bằng hành động, thay kế hoạch bằng hành động, hành động ngay đi thôi. Hãy ngưng nói mà làm, ngưng suy tính quá kĩ càng, ngưng nghi ngờ và sợ hãi. Như Steve Job nói câu nổi tiếng nhất 'Hãy cứ khát khao, hãy cứ dại khờ'
Henry David Thoreau nói: “Những người trẻ tuổi học sống thế nào nếu không phải là ngay lập tức thử trải nghiệm cuộc sống?” Tôi thì sẽ nói lại “Khi ta muốn ta sẽ tìm cách, khi không muốn, ta tìm lý do.” Nếu bạn không phải là một cái cây, lý gì bạn phải ở yên một chỗ? Nếu muốn trải nghiệm, việc bạn cần làm là phải không ngừng hành động, không ngừng đặt bản thân vào thế chủ động và thế sẵn sàng, đi những vùng đất mới, thử những cái mới, làm những điều mới, học những thứ mới, quen những người bạn mới. Phải thoát ra khỏi vùng an toàn của mình càng sớm càng tốt. Đừng nói bạn không thể vì chắc chắn bạn có thể, lý do là vì tôi biết bạn không phải một cái cây. Cái cây đứng một chỗ nhận tất cả những gì nó cần: ánh sáng, nước, chất dinh dưỡng nhưng bản thân nó vẫn luôn khao khát được vươn ra xa hơn. Thế nên rễ nó mới dài tủa đi khắp nơi, thế nên tán nó mới vươn rộng và cành không ngừng vươn cao để nhìn được những vùng đất xa lạ. Bạn may mắn hơn cái cây, bạn có thể tự dịch chuyển mình đi khắp chốn, thế thì tại sao lại không? Thoát khỏi vùng an toàn của mình là bước đầu tiên trong quá trình trải nghiệm. Mọi hành trình đều bắt đầu từ một bước chân. Ngay ngày mai, hãy thử làm những việc bạn chưa từng làm, dù nhỏ bé và đơn giản nhất thôi: hãy cười với một người lạ cùng tòa nhà, hãy đi một con đường khác tới công ty, hãy gọi một món ăn nghe tên thật lạ, hãy nghĩ một cách giải quyết khác cho công việc quen thuộc hàng ngày… Những thứ nhỏ bé này có thể đem đến cho bạn nhiều nguồn cảm hứng để bắt đầu những trải nghiệm khác to lớn hơn, bắt đầu hành trình lắp ghép cuộc đời mình bằng những điều mới mẻ và thú vị. 

Cái giá của trải nghiệm là gì? Cái gì trên đời cũng có giá cả, chỉ cần bạn trả đúng giá, bạn có thể mua được mọi thứ. Và tiền là cái giá rẻ nhất nếu muốn có gì đó. Còn trải nghiệm ư. Nếu bạn muốn có nó, tất nhiên không ngoại lệ, bạn cũng phải trả giá. Cái giá của trải nghiệm là ban đầu bạn sẽ cảm thấy sợ hãi, lo lắng, bất an, hoài nghi và rất nhiều cảm xúc tiêu cực khác nữa. Nhưng tin vui đó chỉ là những cảm xúc ban đầu thoáng qua mà thôi. Khi đã quen với nó thì mọi cảm xúc đó đều tan biến hẳn, thay vào đó sẽ là sự hào hứng, thích thú, tò mò, vui sướng lẫn hài lòng. Một cái giá khác nữa của trải nghiệm, đó là bạn có thể mất đi một số thứ cũ kĩ quen thuộc, nhưng đừng lo, chắc chắn bạn sẽ lại nhận thêm rất nhiều thứ khác tuyệt vời hơn. Như câu 'Đừng e ngại sự thay đổi, bạn có thể mất đi một số thứ, nhưng bạn sẽ lại nhận lại những thứ khác tuyệt vời hơn!' Cái giá của trải nghiệm, là bạn sẽ phải đưa bản thân vào tâm thế sống cho chính mình, chứ không vì dư luận, vì xã hội, hay vì gia đình… không vì một cái gì hết. Chính vì thế bạn sẽ có thể bị người ta dèm pha, chê cười hay thậm chí là bị chửi mắng là ngu ngốc nữa. Và đôi khi, bạn cũng nghĩ là mình… ngu thật. Nhưng này, đây chính là phần thưởng lớn dành cho bạn. Yêu đời, yêu cuộc sống Người trải nghiệm nhiều sẽ có cái nhìn về đời, về cuộc sống toàn diện và thông thoáng hơn. Họ thường nhìn ra được những thứ thật sự quan trọng với bản thân để rồi tập trung vào đó, hơn là việc phí công sức vào những thứ vô bổ phù phiếm hàng ngày. Đi đi, trải nghiệm đi, để thấy những mảnh đời bất hạnh, để nhận ra bản thân mình dù gặp nhiều rắc rối nhưng vẫn còn hạnh phúc và may mắn bao nhiêu. Những người đi nhiều trải nhiều gặp nhiều việc sẽ có cái nhìn tổng quát và bao dung hơn. Họ có xu hướng trân quý cuộc sống hơn và dễ dàng hòa nhập hơn vào mọi hoàn cảnh trên đời. Đó chính là phần thưởng. Cứ mỗi khi trải qua một chuyện ta lại thấy mình lớn hơn, già hơn, thấy cuộc đời đáng sống hơn rất nhiều. Trải nghiệm giúp ta tìm ra kẻ mang tên 'chính mình' Hàng ngày chúng ta cứ nghe ra rả bên tai và đọc được hàng ngàn thông điệp kiểu 'hãy là chính mình, hãy tìm chính mình' nhưng khoan, hãy là chính mình bằng cách nào khi ta còn đang phải mải mê tìm kiếm chính mình là gì? Thật ra chỉ có một cách thôi, một câu trả lời cho tất cả, đó là hãy trải nghiệm đi, trải nghiệm mọi điều trong cuộc sống. Chỉ có trong trải nghiệm, trong những hoàn cảnh cụ thể bạn mới biết mình là người như thế nào. Chỉ có trong trải nghiệm bạn mới tìm ra được chính mình. Trải nghiệm sẽ cho bạn biết bạn là người can đảm hay sợ sệt. Trải nghiệm sẽ cho bạn biết bạn là người giữ lời hay là kẻ thất hứa, là người trọng tình cảm hay luôn bị lý trí lấn át. Chỉ trong trải nghiệm bạn mới biết được khả năng sinh tồn, khả năng xoay chuyển tình huống và khả năng đối phó với những khó khăn. Chính những nét tính cách đó là con người bạn. Làm sao bạn có thể tìm ra nó, tìm ra chính mình khi không trải qua những hoàn cảnh cụ thể trong cuộc sống? 

   Người thầy vĩ đại Trải nghiệm sẽ là thầy dạy tốt nhất cho bạn trong cuộc đời mà không bất cứ người thầy nào khác có thể dạy tốt hơn. Kinh nghiệm từ đâu ra nếu không từ trải nghiệm? Chúng ta đương nhiên có thể học hỏi từ những kinh nghiệm của người khác, nhưng thôi nào, chẳng mấy ai chịu học từ bài học của người khác cả. Tôi có rất nhiều ví dụ thực tế chứng minh nhận định này, một trong số chúng là khi các bạn tôi đến hỏi kinh nghiệm mở shop thời trang hoặc quán cafe. Đương nhiên tôi luôn chỉ họ mọi điều, kể cả những kinh nghiệm đau thương của mình, nhưng rồi sao? Họ ờ à và rồi sau đó họ lờ nó đi và mắc những lỗi i chang tôi đã cảnh báo. Nhiều đến mức tôi chẳng thấy lạ hay buồn lòng gì nữa cả. Người ta thực sự chỉ học được từ chính trải nghiệm của bản thân. Một người mới bắt đầu kinh doanh sẽ không thể biết tại sao vốn dự phòng lại quan trọng. Một người không bao giờ đọc sách sẽ chẳng hiểu nổi tại sao người ta phải đọc sách. Một người chưa đi du lịch bụi bao giờ sẽ không biết tại sao người ta phải mang theo mình thứ này thứ nọ như vài viên thuốc tây, chai nước lọc hay ít đồ ăn khô… Thật sự là như thế, bạn chỉ có thể học hỏi được nhiểu khi và chỉ khi chính bạn phải trải nghiệm cuộc sống trong từng hoàn cảnh xảy đến mà thôi. Trải nghiệm đơn giản là hãy nhào ra ngoài đời, nhào vào cuộc sống, không sợ thử những điều mới lạ, những thử thách và cơ hội với tâm thế của người học hỏi mọi thứ, nhưng cũng đừng quên ước chừng trước những gì bạn có thể mất, hay cái giá bạn phải trả để có những trải nghiệm đó. Tham gia một tổ chức đa cấp, đó là trải nghiệm. Làm thêm gia sư, phục vụ, lễ tân… đó là trải nghiệm. Tham gia một câu lạc bộ, những hoạt động xã hội, thử sức kinh doanh bất kì lĩnh vực nào, đó là trải nghiệm. Thử học những điều mới, làm quen bạn bè mới… đó là trải nghiệm. Đi đây đi đó, đi phượt, đi du lịch bụi… đi chính là kiểu trải nghiệm mạnh mẽ nhất. Làm những việc mình chưa làm bao giờ, đó là trải nghiệm 
Trên thế giới đã từng có một cuộc khảo sát về những điều người ta thường nuối tiếc trước khi chết. Và một trong số những điều người ta nuối tiếc nhất, đó là mọi người tiếc rằng mình đã sống quá an toàn, đã không trải nghiệm nhiều hơn, trải nghiệm nhiều hơn nữa. Còn tiếc hơn khi chúng ta, những người còn sống, biết được điều đó nhưng lại cứ thế cho qua, cứ thế tiếp tục sống một cuộc sống an toàn, bình lặng, cứ thế sống hết kiếp người rồi sau cùng nhìn lại lại ước gì, lại giá như lại hối tiếc. "Ta không thể đánh mất những gì ta từng tận hưởng. Tất cả những gì ta yêu sâu sắc trở thành một phần trong ta." – Helen Keller.

 Món quà vô giá Tiền là có giá, con người hiện tại luôn dùng tiền để định giá mọi thứ. Thời gian, xét về mặt nào đó, cũng có giá, người ta có thể bỏ tiền ra mua thời gian của bạn. Chúng ta hay nói sức khỏe là vô giá, nhưng rõ ràng người nhiều tiền có điều kiện vẫn có thể mua được những dịch vụ chăm sóc sức khỏe tốt hơn, kéo dài hơn thời gian sống trên đời. Còn trải nghiệm ư? Không một ai có thể trả bất cứ gì để mua trải nghiệm của bạn cả. Trải nghiệm của bạn là của bạn, của riêng bạn, nó vĩnh viễn không bao giờ thuộc về ai nữa cả. Nó không thể bị mất đi, không thể bị cướp, không thể mua bán được, nó là vĩnh viễn và thuộc về duy nhất người trải qua nó. Đó chính là điểm đặc biệt của việc trải nghiệm. Chỉ qua trải nghiệm, người ta mới trân trọng những đau thương và nhắc về nó với lòng tự hào tha thiết. Chỉ qua những trải nghiệm, con người ta mới lớn dần lên, tâm trí rộng mở đón chào mọi điều xảy đến trong đời. Chỉ qua những trải nghiệm ta mới định nghĩa được bản thân một cách chính xác, sâu sắc và rõ nét. Chỉ qua những trải nghiệm, ta mới sống được nhiều hơn, ta sẽ hơn được nhiều người vì chính điều đó, ta trải nghiệm nhiều hơn, ta yêu cuộc sống hơn, hiểu về nó và rất nhiều khi sẽ khiến những người khác ghen tỵ. Ngập tràn cơ hội Mỗi khi trải qua một điều gì mới mẻ, đến một nơi ở mới, làm quen những người bạn mới… chắc chắn bạn sẽ nảy ra vô vàn ý tưởng hay ho cho cuộc đời sau này. Những ý tưởng kinh doanh thành công đôi khi cũng chỉ bắt đầu từ những trải nghiệm thực tế. Một người đi làm thêm chẳng mấy chốc học đủ nghề và ra mở cửa hàng riêng. Một người đi du lịch vì quá nghiền món này món nọ mà cho ra đời những quán ăn địa phương trên những vùng đất khác. Một lần trải nghiệm làm người lãnh đạo một nhóm thuyết trình có thể khiến ai đó nhận ra tài năng lãnh đạo của mình. Việc gặp gỡ những người bạn trên đường trải nghiệm giúp ta hình thành một mạng lưới những người bạn ít gặp nhưng rất thân… Càng trải nghiệm nhiều bao nhiêu bạn lại càng thu lượm được nhiều ý tưởng và cơ hội bấy nhiêu để phát triển cuộc đời riêng của mình.

Trải nghiệm làm nên con người, trải nghiệm làm nên cuộc đời Trên thế giới đã từng có một cuộc khảo sát về những điều người ta thường nuối tiếc trước khi chết. Và một trong số những điều người ta nuối tiếc nhất, đó là mọi người tiếc rằng mình đã sống quá an toàn, đã không trải nghiệm nhiều hơn, trải nghiệm nhiều hơn nữa. Còn tiếc hơn khi chúng ta, những người còn sống, biết được điều đó nhưng lại cứ thế cho qua, cứ thế tiếp tục sống một cuộc sống an toàn, bình lặng, cứ thế sống hết kiếp người rồi sau cùng nhìn lại lại ước gì, lại giá như lại hối tiếc. Chúng ta thường được nghe những lời kêu gọi như “hãy khác biệt, hãy sống hết mình, sống là không chờ đợi, hãy cứ dại khờ…” nhưng áp dụng cụ thể những lời khuyên đó như thế nào thì dường như lại chẳng mấy ai biết và cũng thật khó khăn vô cùng. Tôi là một kẻ lắm điều và lắm lời, nhìn độ dài các bài viết của tôi thì biết. Tôi khuyên mọi người đủ thứ, đủ việc, tôi làm mọi cách, dùng mọi lời để khiến mọi người làm những gì tôi đã làm: viết sổ tay, đặt mục tiêu, lên kế hoạch, kiểm soát cảm xúc, tạo thói quen tích cực, quan tâm mọi người, đọc sách, tập thể dục thể thao, bớt mua sắm và thậm chí là tặng quà miễn phí, viết thư tay cho nhau nữa. Cũng chẳng hiểu tại sao tôi lại bao đồng thế, nhiều người sẽ cho rằng sao phải đi khuyên mọi người làm vậy làm gì, sống tốt thì cứ sống tốt đi, ai cũng có cuộc đời riêng cần phải lo, đâu ai giống ai đâu mà phải khuyên, khuyên rồi cũng chẳng mấy ai làm theo thì khuyên làm gì… Ờ, nghĩ cũng đúng, tôi cũng không chắc có ai làm theo những điều tôi nói không, có ai vì đọc những lời viết đó mà muốn thay đổi, mà tự giác thay đổi, mà hành động không. Tôi không biết, nhưng có một điều tôi biết chắc chắn, những lời khuyên của tôi là không vô nghĩa, không giáo điều. Tôi không viết suông, viết láo, tôi chỉ viết những gì mình trải nghiệm, những gì mình đã làm, đã thực hành và thấy hiệu quả, thấy tác dụng tích cực thì mới khuyên. Và nhất là, đó là những việc hết sức bình thường, hết sức nhỏ bé mà ai cũng có thể làm được cả. Những việc nhỏ nhưng giá trị thì rất to. Nếu như có một điều khiến tôi tự hào vào cuộc sống của mình, đó nhất định là tôi không sợ chết. Tôi không thích chết, nhưng tôi cũng không sợ nó. Tôi không muốn chết vì tôi còn quá nhiều dự định và kế hoạch muốn thực hiện. Vì tôi nhận ra cuộc đời thật quá đẹp tươi, quá thú vị và lôi cuốn. Vì còn quá nhiều thứ tôi chưa được trải qua, chưa được khám phá nên nếu vì lý do gì đó mà chết đi, hẳn tôi sẽ tiếc lắm. Nhưng mà tôi lại không sợ chết chút nào? Tại sao? Tại vì tôi hài lòng với cuộc sống hiện tại, với những gì mình đã làm và đang làm. Dù nhiều chuyện không như ý muốn, dù đôi khi cuộc sống này làm tôi phát điên, nhưng tôi vẫn không hối hận những tháng ngày đã sống trên đời. Nên hôm nay, tôi lại mạo muội xin được đưa ra một lời khuyên nữa, một lời khuyên mà tôi đã dùng những năm tháng qua để thực hành và chứng minh. Một lời khuyên có thể giúp bạn cũng như tôi, sẽ không hối hận, sẽ không tiếc nuối và nhất là sẽ không sợ chết nữa, không sợ lúc về nhà lại nằm một chỗ ao ước giá như. Một lời khuyên ngắn gọn thôi: Sống, hãy trải nghiệm, trải nghiệm nhiều hơn, nhiều hơn nữa… 

Bạn đã đọc bài 'Thế giới khác rất tuyệt thời sinh viên' rồi chứ. Trong đó tôi có nói rõ rằng mình không phải một sinh viên giỏi, càng không thích môi trường đại học chút nào, nhưng để đánh đổi bất cứ gì để lấy khoảng thời gian làm sinh viên, tôi sẽ không đổi. Đơn giản vì đó là một khoảng thời gian tuyệt vời, tôi được trải nghiệm rất nhiều điều mới lạ, chính vì thế khoảng thời gian sinh viên trở thành khoảng thời gian tươi đẹp, ý nghĩa và đáng giá. Cuộc sống hiện tại của tôi cũng vậy, khi đặt bản thân vào tâm thế trải nghiệm cuộc đời, mỗi ngày xảy đến với tôi đều thật tươi vui và mới mẻ. Ngày xưa tôi đi được mấy nơi và tưởng rằng mình đi được nhiều lắm. Ngày nay tôi đi được nhiều hơn xưa rất nhiều nhưng lại cảm thấy mình đi quá ít so với những người bạn tôi quen. Những người bạn tôi, bất cứ ai mà trải nghiệm cuộc sống nhiều hơn tôi, thú vị hơn tôi, tôi đều rất ghen tỵ với họ. Tôi thèm cái cảm giác được homestay trong nhà một người thiểu số của họ, tôi thèm được xách mũ bảo hiểm vừa đi vừa quá giang mọi người, tôi thèm được tự đi phượt khắp trời Âu, tôi thèm đủ thứ, bất cứ thứ gì người ta được trải qua còn tôi thì không, tôi thèm lắm, thế nên tôi vẫn sẽ và vẫn mãi không muốn dừng lại hành trình trải nghiệm của mình. Trong công việc kinh doanh tôi thường hay bị một cậu bạn thân đang khá thành công lĩnh vực thời trang lắc đầu khó hiểu. Cậu ấy hỏi tôi sao lại phân tán đủ thứ như thế làm gì? Làm ít thôi, tập trung dô, làm cho một cửa hàng thật hiệu quả còn hơn mở đủ thứ mà không quản lý được. Tất nhiên tôi hiểu cậu, hiểu sự quan tâm của cậu và những gì cậu ấy nói hoàn toàn có lý. Nhưng tôi chỉ đơn giản là không thể nghe theo, vì hiện tại tôi không muốn chỉ làm việc vì tiền. Và nhất là, khác biệt ở chỗ tôi làm mọi thứ với tâm thế của người trải nghiệm. Tôi thử sức mình ở mọi lĩnh vực tôi yêu thích, ban đầu là thời trang, sau đó là lưu niệm, quán cafe, viết lách, sắp tới sẽ là về trà, nông nghiệp, sản xuất kinh doanh, dịch vụ homestay và rồi bất động sản… Bất cứ thứ gì tôi đủ quan tâm tôi sẽ làm thử, không chắc là mình làm tốt và thành công nhưng chắc chắn sau mỗi thất bại đi chăng nữa tôi đều học hỏi được rất rất nhiều. Tôi 24, cái tuổi không lớn, nhưng tôi dám cá là mình hơn rất nhiều người lớn tuổi khác về khoản những trải nghiệm. Đó là điều khiến tôi tự hào. Vậy nên, nếu bạn cũng muốn có gì đó để bản thân thấy tự hào, mà những thứ đó không thể là gia cảnh, công việc tốt, ngoại hình đẹp…. thì hãy chọn con đường làm giàu trải nghiệm để bản thân có thể tự hào về chính mình. Bạn có làm được không? Tự  nhiên tôi tưởng tượng về một thế giới, mà không, một Việt Nam hoàn toàn khác. Một Việt Nam mà tuổi trẻ thực sự là một món quà lớn lao, nơi đó người ta xông pha trải nghiệm mọi thứ. Mọi sinh viên đều chủ động đi làm thêm, đều có những mục đích, định hướng cho riêng mình. Một nơi mà đi khắp nơi đều gặp tuổi trẻ đi trải nghiệm đông vui trên mọi nẻo đường. Nơi mà tuổi trẻ không ù lì, không thụ động, không ca thán, không đổ lỗi… Nơi mà tuổi trẻ mặc sức sáng tạo và được quyền làm mọi điều mình muốn. Khi đó, sức sống của dân tộc Việt Nam sẽ lại hồi sinh, mãnh liệt và đáng tự hào. Còn hiện tại thì sao? Việt Nam có thật là một quốc gia trẻ trung không? Hay chỉ đơn thuần là một quốc gia nhiều người trẻ tuổi nhưng khả năng vận động lại yếu ớt như những cụ già? Bạn có yêu nước không? Có muốn thay đổi điều đó không? Thế thì hãy bắt tay hành động đi, đừng nói câu 'tương lai đất nước nằm trên vai các con, các cháu' nữa. Biết bao thế hệ người Việt Nam ta nói câu đó mỗi ngày rồi? Tại sao không chính chúng ta chịu một phần trọng trách đó mà toàn trốn tránh và đùn đẩy cho các thế hệ sau? Tuyệt đối đừng nói câu đó nữa mà hãy tự mình hành động đi thôi. Với các bạn trẻ, hãy nhào vào đời, hãy trải nghiệm đi, mà mở mang tầm mắt, mà học hỏi, mà lớn lên… Bởi vì, không có trải nghiệm, tuổi trẻ không đáng một xu đâu! Tuyệt đối không một ai trên đời phải hối hận vì trải nghiệm quá nhiều. Bởi lẽ với trải nghiệm thì bao nhiêu cũng không đủ. Ấy thế mà bạn vẫn muốn để tuổi trẻ trôi qua mà không có trải nghiệm gì sao? Đừng tìm kiếm xa xôi, kho báu tuổi trẻ là thời gian và sức khỏe đang ngay trong bạn đấy. Hãy tận dụng nó đi! Ngay đi!
(ST)

Những Câu Tỏ Tình Bằng Tiếng Anh Hay


1. I would cross a thousand oceans just to hold you tight. I would climb a thousand mountains just to be with you every single night. Darling I miss you so much.
(Anh sẽ vượt nghìn trùng đại dương chỉ để ôm em thật chặt. Anh sẽ leo nghìn ngọn núi chỉ được để cạnh em mỗi đêm. Người yêu ơi, anh nhớ em rất nhiều )
2. To the world, you may be one person. But to me, you are the world
(Với thế giới, anh có lẽ chỉ là 1 người bình thường. Nhưng với em, anh là cả thế giới)
3. If there’s someone asking me about you. I won’t be able to tell them. ‘Cos, I’ve never been taught how to describe an angle… "
(Nếu có ai hỏi anh về em. Anh sẽ không thể trả lời họ được. Bởi, anh chưa từng được dạy phải miêu tả 1 thiên thần ra sao…)
4. Set a place for me in your heart and not in your mind for the mind easily forgets but the heart always remembers. I love you
(Hãy đặt em 1 chỗ trong trái tim anh ,chứ đừng đặt trong đầu, bởi trí óc thì mau quên nhưng con tim thì mãi nhớ. Em yêu anh )
5. If someone asked me what a beautiful life means, I would lean my head on your shoulder and hold you close to me and answer with a smile: Like this!!
(Nếu ai đó hỏi anh cuộc đời đẹp nhất là gì, Anh sẽ tựa đầu mình vào vai em, kéo em sát vào lòng và trả lời với 1 nụ cười : Là như thế này đây !!)
6. Last night, the sky was starry, and I matched each star with a reason why I love you. But I…….. ran out of stars, dear. I miss you
(Tối qua, bầu trời đầy sao, và em đã thử nối 1 ngôi sao với 1 lý do khiến em yêu anh. Nhưng em ……….hết mất sao anh à. Em nhớ anh )
7. I’ve sent you a gift that holds all my love for you. But the postman couldn’t help me, he said : " It’s too big son"
(Anh vừa gửi em 1 món quá mà chiếm trọn tình yêu của anh. Nhưng bác đưa thư không thể giúp anh, ông ta nói : " Nó lớn quá con trai à")
8. I dropped a tear in the ocean. And the day that I find it is the day I'll stop loving you.
(Em đánh rớt 1 giọt nước mắt mình trong đại dương. Và ngày em nhặt được nó là ngày em sẽ hết yêu anh )
9. "Loving you is like breathing...I just can't stop, you know that honey."
(Yêu em giống như là hơi thở....Mà em biết rồi đó, anh không thể không thở.)
10. "I’m just a breeze. But my love for you is far stronger than a big storm !"
(Em chỉ là 1 làn gió nhẹ. Nhưng tình yêu của em dành cho anh thì mạnh hơn nhiều so với 1 cơn bão đấy !)


Tại sao các chàng trai cần phải có một thân hình đẹp?

Thật ngạc nhiên vô cùng khi tôi không thể tìm ra bài viết nào hay chủ đề nào trả lời cho các câu hỏi “lợi thế của một thân hình đẹp, tại sao phải có một thân hình đẹp” khi tra Google. Thật quá ngạc nhiên luôn, ai cũng muốn có thân hình đẹp nhưng chẳng ai biết tại sao phải có hay có thân hình đẹp thì sẽ lợi thế hơn người khác ở điểm nào. Mọi người cứ mặc nhiên thừa nhận ừ, thân hình đẹp thì tốt thôi đúng không? Các anh luôn yêu cầu các cô gái phải có thân hình thế này thế nọ, 3 vòng phải thế nọ thế kia và đó luôn là một chủ đề thiên thu bất tận. Những cô gái có thân hình đẹp luôn khiến các anh phải trầm trồ và không thể rời mắt. Bao anh còn lưu hình các cô nàng nóng bỏng làm hình nền điện thoại nữa. Vậy có bao giờ các anh tự hỏi rằng các cô gái có quan tâm tới thân hình của anh không? Hay khi có một thân hình đẹp người khác sẽ đánh giá về anh thế nào?
Ai cũng thích một cơ thể khỏe mạnh, một thân hình cân đối, gọn gàng và rắn chắc. Để mặc đồ cho đẹp này, để được người khác ngắm nhìn, để trông nam tính này… Tất cả mọi lý do, suy cho cùng, đều là để gây ấn tượng với người khác, mà nhất là với phái nữ mà thôi đúng không? Một cơ thể đẹp luôn có một sức hút rất lớn đối với mọi giới và câu nói “nhất dáng nhì da” chưa bao giờ là sai cả, cho dù là với nam hay nữ hay giới gì đi chăng nữa. Các anh nên biết điều này.
Thật may mắn làm sao. Đẹp trai không phải ai sinh ra cũng có sẵn, nhưng một cơ thể đẹp là điều các anh hoàn toàn có thể đạt được. Hãy yêu mến cơ thể mình, hãy trân trọng sức khỏe của mình, điều đó dễ tạo cho người khác một ấn tượng không hề nhỏ. Một cơ thể đẹp, không chỉ làm cho người ta tự tin, không chỉ mang lại cảm giác tự hào đi cạnh một người có thân hình chuẩn, mà sâu trong đó, là những cảm giác mà các anh sẽ không thể hiểu được, vì nó nghe có vẻ hơi mơ hồ, hơi vớ vẩn. Nhưng đó là sự thật. Bản thân tôi trước đây không ưa thể thao, tôi rất lười, tôi ghét môn thể dục, vì môn thể dục yếu, mà tôi từng rớt danh hiệu học sinh giỏi năm lớp 7, dù cho điểm phẩy cuối năm của tôi dư sức cho danh hiệu này. Thể dục đối với tôi mà nói, là nhảm nhí. Nhưng đó là khi trẻ con, khi cái suy nghĩ chỉ cần gương mặt đẹp thôi, cơ thể đẹp mà làm gì.
Suy nghĩ này hoàn toàn thay đổi khi tôi lớn lên. Câu nói “nhất dáng, nhì da” thật sự ngấm vào người khi mỗi ngày lại chứng kiến những câu chuyện liên quan đến vấn đề hình thể. Một hình thể đẹp mang lại cho người ta không chỉ sự khỏe khoắn, mà còn rất nhiều cơ hội khác nữa. Các chàng trai rất thích những cô gái có thân hình đẹp, điều này liên quan đến vấn đề giới tính và bản năng rồi, không thể chối cãi. Ngày đêm họ chúi mũi vào những hình ảnh mát mẻ khêu gợi và quyến rũ trên màn hình hay ngoài đời thực. Điều đó không có gì xấu, đó là bản năng. Con trai công khai sở thích này một cách mạnh mẽ, trong khi con gái thì không, họ kín hơn, họ cũng thích những người đàn ông có thân hình đẹp nhưng thường lại không nhắc đến hay không đề cập đến điều này trong các cuộc nói chuyện, trong những câu bình luận về đàn ông.
Những người đàn ông có một thân hình rắn chắc, khỏe mạnh thật sự mang lại một cảm giác rất khó tả trong lòng các chị em, cảm giác của sự nam tính, mạnh mẽ, vững chãi và hấp dẫn như những đường cong chữ S của nữ giới trong lòng các anh vậy. Đừng tưởng con gái thích con trai cơ bắp kiểu Mr. Mách, không, không đâu, chúng tôi nhìn những người cơ bắp đó mà thấy khiếp cả lên, chẳng có chút hấp dẫn nào. Nên các anh đừng ngụy biện rằng thật khó để được như anh ta.
Chỉ cần một cơ thể gọn gàng, săn chắc là được rồi, và điều đó thì không quá khó khăn đâu. Đàn ông quá gầy tạo cảm giác không đủ sức lực che chở cho chị em, cảm giác một người yếu đuối thì sao bảo vệ nỗi người mà anh ta yêu thương? Đàn ông mập mạp khá hơn đàn ông gầy, nhưng xét về khía cạnh thẩm mỹ thì không được tốt lắm. Cho nên, xin hãy cố gắng duy trì một thân hình khỏe mạnh và cân đối. Điều mà chỉ cần với lòng quyết tâm, các anh nhất định và chắc chắn sẽ làm được.
Lớn lên, nhìn nhiều người có thân hình hấp dẫn, tôi cũng mong muốn được như họ. Thế là tôi bắt đầu tập luyện, và khi tập luyện, tôi bắt đầu biết và quen những chàng trai cũng thích tập luyện để có một cơ thể đẹp. Tôi nhận thấy, đa phần những người có cơ thể đẹp, là những người rất quyết tâm. Họ đặt mục tiêu và cố gắng duy trì nó khá ổn. Họ tuân theo chế độ ăn uống và tự biết tiết chế những thói quen có hại. Phải là người bản lĩnh mới có thể làm được điều đó. Vì đa phần mọi người, các chàng trai đều từng đi tập gym, chơi thể thao nhưng chỉ theo được một thời gian ngắn là ngưng, với đủ mọi loại lý do trên đời. Đó chính là biểu hiện đầu tiên của một người đàn ông không mạnh mẽ. Họ dễ dàng bỏ cuộc, dù cho hoạt động đó họ biết là nên làm, dù cho đó là hoạt động có ích cho chính họ. Nhưng họ vẫn bỏ, vì không đủ nghị lực và quyết tâm.

Một chàng trai với thân hình đẹp gọn gàng sạch sẽ sẽ ăn đứt một chàng có gương mặt đẹp trai nhưng thân hình lôi thôi. Nhất định rồi

Kể ra chuyện này thì có lẽ hơi buồn cười và trẻ con, nhưng có lẽ nó là một ví dụ xác đáng biết đâu có thể tiếp thêm cho các anh động lực tập luyện thì sao, nên thôi kể tới luôn.
Chuyện là hôm rồi tôi đi du lịch, đến một thành phố du lịch thì mọi người cũng biết đấy. Việc bật zalo và tìm quanh đây có lẽ là việc các anh rất rành và không thể thiếu được (cái này tôi đã chứng kiến tận mắt từ các cậu bạn của mình). Tôi không tìm ai quanh đây hay quanh đâu cả, nhưng nhiều người tìm đến và làm quen với tôi, qua zalo, tất nhiên. Trước đó khi ở một thành phố du lịch khác, tôi để avar một khuôn mặt cũng được, cũng ưa nhìn, hình như chẳng mấy ai thèm làm quen cả. Nhưng trước khi đến thành phố này, tôi đổi avatar (đã PTS) thành một cô nàng body hấp dẫn, thì rất nhiều người làm quen, dù trong avatar không thể nhìn rõ mặt. Vậy mới biết sức hút về giới tính của một thân hình đẹp mạnh thế nào. Hình như mọi cô gái có thân hình đẹp thường khá giỏi trong việc biết điểm mạnh của mình để mà phát huy nó.
À thôi, kể tiếp, hôm đó tôi không hứng thú nói chuyện với người lạ nên không trả lời ai cả. Vì chỉ ở lại 1 ngày nên tốt nhất không nên cuốn mình vào những cuộc trò chuyện chẳng đi tới đâu. Lướt qua avatar những chàng đẹp trai, tôi dừng lại ở một anh chàng, tuy không nhìn rõ mặt, nhưng chắc chắn một điều rằng anh ta có một thân hình đẹp. Bỏ qua ấn tượng không tốt về lời làm quen không dấu câu, tôi trả lời tin nhắn của anh ấy. Và sau đó, bạn biết đấy, đó thực sự là một người bạn cực kỳ thú vị. Gần như những ấn tượng tôi nghĩ về anh ta khi mới chỉ nhìn avatar đều đúng. Tôi không kể điều này để khoe mình giỏi nhìn người, vì thật sự tôi rất ngu khoản đó. Nhưng tôi sẽ kể cho bạn nghe khi nhìn một người đàn ông có thân hình đẹp, tôi nghĩ gì và cảm xúc như thế nào? Có thể bạn không tin đâu, vì nghe nó hơi mơ hồ vớ vẩn, nhưng đó thực sự là điều tôi nghĩ.
Cảm giác khi nhìn thấy một chàng trai có thân hình đẹp, nó không chỉ là cảm xúc nhất thời hay cảm xúc về giới tính. Điều đó là tất nhiên rồi, ngoài cảm nhận về sự nam tính, mạnh mẽ, sâu hơn nữa, nhìn người đó, tôi biết anh ta có tập luyện hoặc có chơi thể thao. Khoản này gần như kiểu những người nghiện hút dù ở đâu cũng nhận ra nhau ấy, như nam châm vậy. Và tôi tin anh ta là người có quan tâm tới cơ thể mình. Một người quan tâm tới cơ thể mình, là một người không sống bừa bãi, có thể có một lối sống lành mạnh và nhất định là một người trách nhiệm. Khi anh ta có trách nhiệm với chính cơ thể mình, anh ta sẽ có xu hướng là người có trách nhiệm trong cuộc sống và trong những việc khác nữa.
Một người đàn ông có tinh thần trách nhiệm, mạnh mẽ và nam tính… Đó là những ấn tượng ảo, những ấn tượng tôi nghĩ về anh ta, toàn là điều tốt đẹp. Thế thì tại sao lại không nói chuyện? Tôi không thể bỏ qua một anh chàng như thế, đúng không? Và thật sự tôi đã không nhầm. Hiện giờ, chúng tôi vẫn đang là những người bạn tốt, dù chẳng biết còn cơ hội gặp lại không. Và việc gặp người bạn mới đó thực sự làm cho chuyến đi của tôi thú vị hơn rất nhiều.
Giờ bỏ chuyện bên lề này đi, điều tôi thật sự muốn nói là, nếu như anh tự hào về việc đi cạnh một cô nàng có thân hình đẹp như thế nào, thì những cô nàng cũng sẽ tự hào khi đi bên cạnh anh như vậy, nếu như anh có một thân hình mà cô ấy thích. Và những thứ cùng hướng thường hút lấy nhau. Nên hãy sắm cho mình một cơ thể rắn chắc khỏe mạnh đi, anh cũng sẽ nhiều cơ hội được yêu và cưới những cô nàng hấp dẫn như các anh mong muốn. Tất nhiên một cơ thể đẹp chỉ là một phần nhỏ trong những thứ người đàn ông cần có: sự nghiệp, tiền đồ, ý chí, bản lĩnh và tính tình… Nhưng dường như mọi các anh đều chỉ quan tâm đến những khía cạnh kia mà không hề biết đến một cơ thể đẹp cũng quan trọng như thế nào đối với các cô gái.
Mọi người, tất cả mọi người, tất cả các chàng trai, đều có thể có được cơ thể như mình mong muốn. Nếu các anh có đủ bản lĩnh và quyết tâm. Dù cho anh đang mập ú ù, dù cho anh đang ốm o, dù cho anh đang ở bất cứ vạch xuất phát nào. Hãy tin rằng anh đều có thể sở hữu một thân hình đẹp hơn rất nhiều. Rất nhiều bài báo viết về sự lột xác của những chàng thanh niên thân hình xấu xí rồi đấy thôi. Chẳng có gì là không thể cả. Giờ thì, các anh hãy mau lên lịch tập luyện thể thao cho mình đi thôi. Đừng lười biếng, đừng lý do lý đồ nữa.
Các anh hẳn nghe câu này rồi: “Muốn thì sẽ tìm cách, không muốn thì sẽ tìm cớ.” Quá dễ hiểu đúng không? Nếu các anh cho rằng mình không có thời gian, thì hãy dậy sớm một chút, 1 tiếng thôi, bớt la cà quán xá cafe, bớt nhậu nhẹt chiến hữu một chút, bớt thời gian tán gẫu bàn về cô nọ cô kia một chút, bớt thời gian chơi game lại… Các anh sẽ nhận ra mình có quá nhiều thời gian luôn ấy chứ.
Thôi nào, hãy bắt đầu chương trình tập luyện ngay đi, hãy tưởng tượng các cô gái đang nhìn các anh mà ao ước kìa…
Phi Tuyết

♥♥♥ /-/ạnh phúc 1 ngày mưa ♥♥♥

:X:x:X


Uhm! là khi vk nhớ ck ghê gứm, ngồi lẩn thẩn viết linh tinh thế này ;))
Hn vk thấy mình cười nhìu lắm, từ sáng mở mắt đọc được tn của ck cơ. :D:D:D Sao niềm vui nó đến cứ đơn giản ý....
Vui vì bất chợt 1 ngày mưa bão, vk chẳng thể về nhà, ck lại lặn lội qua thăm chỉ để dặn dò tắt đèn khóa cửa cẩn thận nhá. Ck cứ đến bất ngờ như thế xong lại ngậm ngùi ra về với vẻ mặt cam chịu (_ _")  Ôi đáng iu nhắm nhắm ý  >:D
Và hạnh phúc càng đơn giản hơn khi vk ở 1 mình, sợ ma lắm mà cứ thik xem phim ma... Khổ thân nhất vẫn là ck bị vk hành hạ, ko được ngủ mà phải ngồi kể chuyện cho bớt sợ => đúng là có ck kiên nhẫn thật tốt . À ko! mà ck là 1 trong số hiếm hoi những ng ko thèm chấp vk :))=))  đúng. Đúng là như thế đấy
Ck ngốc ! Vk yêu cả cái lúc nhìn mặt ck "ngẩn ngơ" khi ko hôn được vk  nữa :"> Trời ạ! tại sao lại có ng thật thà như thế ko bis, cấm cái là im re lun ;))
Cảm giác bắt nạt được ck rất chi là sung sướng :P Nhớ ck thật ý. Nhưng vì vk thề và hứa rùi, sẽ để ck tập trung học đến hết tuần, ko gặp ck nữa đâu. Ở nhà ngoan nhé :X
Mặc dù vk thik vậy thật đấy, nhưng lần sau đêm hôm đừng qua nữa nhá. Ck đi thế vk chẳng yên tâm tí nào cả  T_T
Còn cái này :*:*:* đền bù cho ck nhé ^^!
Moazzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz ♥














~~> Thế là sau đấy vợ không viết cho nữa THẬT :(
Nhật ký một ngày mùng 8/3
Hôm nay lại mưa, lại mưa giống cái hạnh phúc một ngày mưa đó của vợ vậy. Nhưng chồng lại làm vợ giận, làm vợ buồn mất rồi. Cái dở nhất của một thằng đàn ông là không biết cách làm cho người phụ nữ của mình vui trong cái ngày dớ dẩn này. Có người đã nói thế. Còn vợ chồng mình thì lục đục từ tận 2,3 hôm trước rồi. Chông chẳng thông minh để có thể hiểu được những gì vợ nghĩ trong đầu, đâu phải lúc nào chồng cũng đoán biết được hết đâu. Có gì phải nói cho chồng biết chứ. 
Haizzz, những món quà lại để ấp xó rồi, không tặng được cho vợ rùi :(
Giờ này chắc vợ đang buồn lắm, GATO với bọn có gấu mà được gấu bọn nó chuẩn bị mùng tám tháng ba cho. (Ngày này nên chỉ dành cho các bà mẹ mới phải) haizzzz, nhắn tin cho vợ mà vợ chẳng trả lời, mà tính anh thì vốn Nể vợ; nên vợ chẳng reply nên anh cũng chẳng dám gọi lại haizzz, chỉ biết thở dài thôi ! 
Rút cục phải cho anh biết anh đã làm sai cái gì chứ, cái từ hôm qua hay hôm kia ý, chứ tối qua vụ nói chuyện bảo vì em mà anh không thể làm thế này, không thể làm thế kia, chẳng qua vì trước đấy anh cũng đã bực rồi thui.
Biết anh ghét ra ngoài trời mưa, nhưng trưa hôm kia, vợ bảo qua nhà, anh cũng phóng qua, trên đường đi mưa thế, vẫn định sạc cho vợ 1 trận ý. Nhưng tới nơi, thấy vợ vui vẻ xem phim với bọn thằng Cò, chẳng thấy tí gì như trong điện thoại mếu máo với chồng cả, có tí bực rùi, may mà cơm rang ngon, nên xuôi được 1 tí. Ôm vợ ngủ, ấm ơi là ấm; thử hỏi có thằng hâm nào muốn chui ra khỏi chăn ấm nệm êm để đi làm kiếm xiền chứ, muốn tiền nó tự rơi vỡ đầu kìa :v vậy mà cũng nũng nịu được. Nhưng mà hôm nay ngồi đây, anh lại thấy hôm đó là quyết định đúng đắn khi anh đi làm. Vì ngày hôm sau, kịch bản diễn ra tương tự, nhưng là thứ bảy, anh nghỉ chiều, nên ở lại với vợ lâu hơn, để vợ nghịch điện thoại của anh. Chả hiểu đọc đc gì, mặt méo xẹo, rồi anh vô ý hỏi 1 câu như kiểu đổ thêm dầu vào lửa hay sao đó, mà em đùng đùng lên. Chẳng hiểu nổi, tối anh ở nhà làm việc, vụ ăn chơi của e bị hủy, anh trở thành back up sát giờ đã thấy hơi ấm ức rồi. Em vì bạn có thể phi ra ngoài trời mưa gió, cũng chẳng báo anh lấy 1 tiếng, anh mà ko vô tình biết thì coi như cũng chẳng có chuyện gì ( mà đúng là cũng chẳng có chuyện gì thật), ấy vậy mà, đặt hoàn cảnh ngược lại là anh mà vì bạn bè mình thì..."Anh coi bạn bè anh hơn tôi", "Anh không coi tôi ra cái gì cả"....
Em với bạn em đang ở đây, anh xong việc thì qua cho vui. <~~ vụ này sẽ không phải là chuyện gì nếu vụ ăn chơi trước đó em bị báo hủy vào giờ chót, em cũng thừa biết, anh đâu thích mấy món đó. Em đi qua nhà, chỉ cần nhìn vào không ổn lắm là em cũng chẳng cần reply báo lấy 1 câu, đi thẳng luôn, vẫn thấy anh ở đó cơ mà. Lại đang viết linh tinh, lan man rồi haizzzz nói chung anh không khoái việc trở thành back up vào giờ chót. Em ghét anh hủy hẹn đột ngột mà, sao em thông cảm với người ngoài quá vậy, em hiểu cho họ quá vậy, mà lúc nào cũng đặt nhưng thứ đó lên anh. Anh biết là vì đó là Anh, là người yêu em, là chồng em, nhưng không phải vì vậy mà áp đặt những thứ đó đâu em, anh cũng chỉ là người bình thường thôi, cũng có những lúc không quyết định được phải làm gì, cũng có những lúc đột xuất, những lúc khó khăn... 
Nói tới cái việc "Quyết Định", không phải lúc nào anh cũng có thể quyết giống ý em, biết tính anh rồi, anh sẽ không quyết nếu không biết phải quyết gì, nhưng một khi đã ép anh quyết, thì đừng có xị mặt ra với những quyết định của anh. Còn cái gì anh quyết được thì anh đã quyết xong rồi, chẳng phải đợi em hỏi tới dăm lần bảy lượt như hỏi cung thế !
Thôi, xả tới đây thôi nhé ! Cho anh biết anh làm gì sai nhé !

P/S: Vô tình đọc được bài kia của em trên fb, không phải là ngày mưa gió hôm nay nhưng cũng vui lắm ^^ nó xuôi đi nhiều ý. Em cứ hay nhìn về ngày xưa, vậy em có thấy ngày xưa em chấp nhận với những niềm vui nhỏ bé đó, giờ em thấy sao ?