Thứ Tư, 11 tháng 3, 2015

Hà Nội, trời vẫn mưa 23h47' 11/03/2015

Anh chẳng biết phải làm gì, anh chẳng biết phải nói gì cho phải.
Đàn ông giấu cảm xúc của mình sau những ly rượu. Họ giữ những cảm xúc của mình ở bên trong và không thể hiện ra ngoài dù muốn dù không. Giờ anh thêm hiểu vì sao thường thì đàn ông uống rượu và hút thuốc. Một phần nào đấy, để giấu đi những cảm xúc của mình.
Hôm nay em bảo em không cần anh, em không cần nữa. Ngày thứ bảy vừa rồi cũng vậy, em biết không, em nói gì anh cũng sẽ đều nghe theo đấy, anh không đủ thông minh để hiểu ngược lại vấn đề mà em nói đâu. Anh vô dụng, không thể hiểu nổi em.Anh càng vô dụng khi không thể hiểu nổi anh.
Em bảo em đi chơi với C, anh không có phản ứng gì sao? Anh đọc được, anh chỉ like thôi, ý bảo là biết rồi nhé, cứ liệu hồn. Anh vẫn tự cho mình là cao thượng, anh sẽ chẳng ghen đâu, anh tin tưởng em mà, nó chỉ là bạn của em thôi mà. Vậy mà sao đi cafe anh chẳng tài nào rủ nó đi cùng trong đám bạn, mặc dù kéo nó vào đám đấy hợp lý vô cùng, bọn nó thấy anh đi 1 mình, câu đầu tiên bao giờ cũng là hỏi em đâu. Nói chuyện được 1 lúc, bọn nó sẽ hỏi tới C vì trong đám, nó là 1 trong những người bạn, từ trước lúc chúng ta bên nhau; nhưng thấy nó hay đi với em, bảo anh không ghen, không khó chịu là nói dối. Nhưng anh chẳng tài nào thể hiện được cảm xúc của mình cả. Nhưng anh chắc chắn tin tưởng vợ tuyệt đối.

Em nói em không cần anh. Anh sẽ tin là thật đấy. Anh sẽ làm theo đấy. Mấy ngày nay anh đi đâu? Ạnh ở nhà chứ đi đâu. Cũng chẳng còn tập luyện, nó cứ trống trải trong lòng sao đó, em nói anh không buồn ư? anh không cần em ư? em bảo gia đình em còn nhận ra rằng chúng ta cãi nhau mà em còn không cần phải nói gì ư? Gia đình anh cũng vậy em à, mẹ vẫn nhận ra điều bất thường, đến Mơ còn nhận ra được nét buồn, nét kỳ lạ trong những hành xử mà anh vẫn cố gắng hành xử 1 cách bình thường nhất như những ngày bình thường, đến bố- gần như không bao giờ can thiệp vào chuyện thế sự, cũng hỏi thăm :(  Anh không biết anh phải làm gì cho đúng nữa.
Bên nhau 24/24 mới là tình yêu sao em?Anh phải làm gì đây, khi công việc, mọi thứ cứ cuốn lấy, đến tận hôm qua ngồi nói chuyện với mẹ còn là về chuyện cưới xin của 2 đứa mình, chuyện 2 đứa sẽ sống sau hôn nhân ra sao, sẽ sống thế nào, còn quan trọng hơn cả chuyện cưới xin ý. Anh chỉ sợ em khổ thôi. Nhưng anh chẳng biết như bây giờ hay sau này, cái nào sẽ khiến em khổ hơn mất :(
Rút cục anh phải làm gì cho đúng đây?
Anh sợ, anh rất sợ, cuộc sống sau hôn nhân, những lần em giận dỗi vô cơ, anh rất sợ khi mà mọi cứ chỉ em đều quan sát...anh đặc biệt sợ hơn nữa, chúng ta sẽ cãi nhau vì những chuyện cơm áo, gạo tiền; những chuyện mà chắc chắn sẽ xảy ra, anh sợ bây giờ, những chuyện nhỏ mà chúng ta còn cãi nhau thì sau này sẽ ra sao, nhiều chuyện nhỏ ở gia đình cũng sẽ thành chuyện lớn, rồi những chuyện lớn thì sao? Anh thì vốn vô tâm, bất tài. Anh muốn trau dồi bản thân mình hơn nữa, rèn dũa mình nhiều hơn nữa, để em, để con sau này sẽ không phải khổ. Nhưng bao nhiêu là đủ, thế nào là đủ???
Thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn.
Sao để thuận được đây, khi mà những lăn lộn ngoài xã hội anh không còn được là chính anh, anh không biết cách phải va vấp ngoài trường đời như thế nào khi vợ luôn muốn bên cạnh. Nhiều khi anh ước gì được làm ngược lại, em luôn bận còn anh nghỉ việc ở nhà, để anh luôn được rủ vợ đi chơi...Ước gì anh không suy nghĩ quá nhiều về cái gánh ở trên vai, ước gì anh có thể nói ra được những tâm tư của mình thay vì gửi nó vào những con chữ vô hồn.
Anh cũng không hiểu tại sao anh luôn muốn vợ nói ra tâm ý của mình, nhưng anh lại muốn vợ dùng sự nhạy cảm phụ nữ của mình để hiểu cho anh, để hiểu cho cái tính cách quái gở của anh. Để rồi lại vu vơ nghĩ rằng, giải thoát cho vợ khỏi một thằng hâm như anh, có khi đó lại là điều tốt cho vợ, nhưng sao anh lại cứ muốn níu kéo vợ vậy? Đi gặp bạn bè, anh vẫn nói về đám cưới của chúng ta vào thời điểm tháng chín âm, chiếc nhẫn đó,anh vẫn đeo ở bên. Anh vẫn tránh tiếp xúc với những đồng nghiệp nữ, và cả trong cuộc sống. Anh buồn chán, anh chỉ về nhà, ở 1 mình. Cứ giấu kín cảm xúc của mình vậy có ổn không em nhỉ? Nhiều lúc anh cũng muốn giống như em, có thể khóc 1 trận cho thỏa, cho vơi đi nỗi sầu. Sao anh cứ lặng im và trống rỗng trong lòng quá vậy.
Tình yêu màu nắng
<~~ không có gì đâu, tự nhiên nó hiện lên trong đầu thôi !
Hà Nội, trời vẫn mưa 23h47' 11/03/2015

0 nhận xét:

Đăng nhận xét